Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2010

Ảo ảnh và ảo vọng

Rất nhiêu lần tôi muốn viết lên điều đó nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu và biết giờ mình đang đuổi theo nó.Tôi giận mình, tôi giận người.Tôi giận cái số phận tàn nhẫn sao không cho chúng tôi đến với nhau thời còn là SV-dù cả 2 đã chung một mái trường suốt 6 năm dài!Thật vây cả 2 đã không nhận ra nhau. Giờ đây tôi giận cái định mệnh nghiệt ngã đã xui khiến thế nào mà buổi chiều hôm đó 2 người-một người về và một người từ xa đến-để sau đó mọi việc đã chìm vào quên lãng rổi giờ đây nó bừng cháy lên đốt chết lấy tôi. Tôi giận luôn cái buổi chiều tôi buồn quá tôi đã gởi tin nhắn ,để rồi từ ngày 27/10/2009 đã trở thành ngày KN không thể nào tôi quên được,để rồi sau đó chúng tôi...để rồi giờ đây cái ảo ảnh nó cứ đeo bám tôi.Tôi giận luôn cái cơ hội đã cho 2 người gặp nhau ở thời điểm quá muộn màng!Chẳng thể nào thay đổi được gì và cũng chẳng được cái gì hết ,có chăng là cái cảm giác vội đến và vội vàng bay đi ,mà cái cảm giác đó tôi không biết gọi nó là gì nữa- hạnh phúc hay đau khổ đều đúng cả!-Đời người ngắn ngủi nhưng có khi tôi thấy nó cũng quá dài đến độ không cần thiết đối với tôi.Tình yêu đích thực là chiếm đoạt hay hy sinh đây? Cùng trong 1 con người mà tồn tại cả 2 sao mà nó đớn đau quá!Vẫn biết rằng tình yêu luôn đi đôi với chiếm hữu nhưng đối với tôi dẫu cho có muốn chiếm cũng có được gì đâu.Thế mới là ảo vọng.Cuộc đời ngắn ngủi đâm ra thế mà hay cho những người bất hạnh!Mà lòng người biết có thật không nữa .Mong rằng...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét